THIỀN NHƯ CHÍNH LÀ THIỀN, VIỆT NAM |
CÓ MỘT MÓN QUÀ MANG TÊN BỆNH TẬT
Ai cũng thích được nhận quà. Thế nhưng, không phải món quà nào cũng được nhận ra, đón nhận, sử dụng, và cảm ơn. Bệnh tật, đặc biệt là bệnh nan y, bệnh hiểm nghèo, cũng là một món quà, nhưng, hầu như chẳng ai nhận ra điều đó, đón nhận, sử dụng và gửi một lời cảm ơn đến món quà đặc biệt này, mà chỉ toàn là những phản ứng chối bỏ, oán trách, đau khổ, tuyệt vọng. Khi tôi nói đến đây, chắc có lẽ nhiều bạn sẽ không đồng ý với tôi. Tuy nhiên, nếu bạn đã hữu duyên nhìn thấy bài viết này, mời bạn dành chút thời gian cùng tôi nhìn vào “món quà mang tên bệnh tật”.
Đầu tiên, mời bạn cùng tôi suy ngẫm một vài câu hỏi nhé.
Rốt cuộc mục đích cuối cùng của đời người là gì?
Bạn đã có câu trả lời cho câu hỏi này chưa, hay đã từng đặt ra câu hỏi này cho chính mình chưa? Có người muốn trở thành doanh nhân thành đạt, có người muốn trở thành nguyên thủ quốc gia xuất chúng, có người muốn trở thành tu sĩ đắc đạo, có người muốn trở thành thầy giáo giỏi, có người muốn trở thành nghệ sĩ nổi tiếng, có người muốn chu du khắp thế giới, có người chỉ muốn làm nội trợ để có thời gian làm người mẹ người vợ bình dị nhưng thật chu đáo… Về hình thức công việc ta làm, danh xưng hay vị trí mà ta muốn đạt được là khác nhau, nhưng rốt cuộc, đích đến cuối cùng vẫn là điều ta làm, điều ta đạt được giúp ta thỏa mãn ước mơ, được ấm no, hạnh phúc, và bình an.
Câu hỏi đặt ra tiếp theo là ta có luôn thực sự hạnh phúc và bình an?
Có những người khi đạt được những ước mơ của mình, vị trí mình mong muốn, làm những việc mình thích, nhưng đâu đó vẫn cảm thấy chưa thực sự hạnh phúc và bình an, thậm chí còn hay so sánh và ghen tị với người khác. Có những người luôn được mọi người bên cạnh yêu thương, nhưng cũng cảm thấy chưa thực sự hạnh phúc và bình an. Thậm chí, có những người không biết mình thực sự muốn gì, thỉnh thoảng hoặc luôn có cảm giác bất an với chính mình, hay mâu thuẫn nội tâm… Hoặc, nếu những điều bạn đạt được, hay những người thân yêu của bạn không còn ở bên bạn nữa, liệu bạn có còn hạnh phúc và bình an thực sự?...
Thế là, xuất hiện câu hỏi làm sao để có hạnh phúc và bình an nội tâm trọn vẹn?
Phải chăng hạnh phúc và bình an nội tâm trọn vẹn thực sự phải là điều tự thân, chứ chẳng thể nào phụ thuộc vào những thứ xung quanh được. Ta chưa thực sự hạnh phúc, bình an trọn vẹn là do bên trong ta còn có mâu thuẫn, có “vấn đề”, chưa có sự đồng nhất, có nghĩa là “thân tâm bất nhất”. Vậy thì, muốn có hạnh phúc và bình an trọn vẹn, ta cần hợp nhất Thân Tâm. Vậy, suy cho cùng, mục đích cuối cùng và xuyên suốt của đời người phải chăng là làm sao để Thân Tâm hợp nhất? Để rồi từ đó ta cảm nhận được niềm hạnh phúc, bình an trọn vẹn, tròn đầy.
Thông thường, ta chỉ biết rằng ta muốn được hạnh phúc và bình an, ta muốn mang hạnh phúc và sự bình an đến cho người thân, ta muốn được hiểu và thương, và hiểu và thương người khác, nhưng đôi khi ta còn “vụng về” lắm. Ta chưa biết thấu hiểu, biết quan tâm, biết yêu thương đúng cách để mọi người xung quanh được hạnh phúc theo cách họ mong muốn, bởi đôi khi ta còn chưa thực sự hiểu và thương mình đúng cách, bên trong ta còn nhiều “vấn đề”, nhiều bất hòa nội tâm. Một khi ta chưa hiểu và thương chính mình đủ đầy, sao ta hiểu và thương mọi người xung quanh trọn vẹn?
Dường như mọi vấn đề đều xuất phát từ sự thiếu hiểu và thương. Và mọi bất hòa Thân – Tâm cũng không ngoại lệ.
Nhà vật lý học Nikola Tesla nói rằng: “Hầu hết mọi người đều mải mê chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài đến nỗi họ hoàn toàn không biết gì về những gì đang diễn ra trong chính họ.”
Ta chạy theo những mục tiêu trong cuộc sống, ta cứ nghĩ rằng điều đó mới làm ta thành công và hạnh phúc. Ta cứ hướng ra bên ngoài, mong cầu được yêu thương, được ghi nhận… Thế nhưng, ta có bao giờ tự hỏi:
- Ta đã tự hạnh phúc được với chính mình? Hay ta cảm thấy cô đơn và trống trải mỗi khi ở một mình?
- Ta đã tự yêu thương chính mình đúng cách? Hay ta chưa đủ hiểu chính mình để yêu thương mình theo cách ta thực sự mong muốn?
- Ta đã tự ghi nhận bản thân mình đúng cách? Hay ta lúc nào cũng tự ti, chối bỏ bản thân từ ngoại hình đến năng lực, đôi khi hay ghen tị với người khác?
Ta mải mê với thế giới bên ngoài, với bộn bề cuộc sống bên ngoài, ta đã quên mất thế giới bên trong mình. Ta đâu biết rằng, ta còn có “một người bạn cùng phòng”, người bạn đồng hành duy nhất và trọn đời mang tên Cơ Thể - người đồng hành cùng ta trong mọi bước chân, mọi nẻo đường, mọi việc làm, mọi cảm xúc - đang chờ đợi ta trở về quan tâm, chăm sóc, thấu hiểu, và yêu thương.
Người bạn ấy cũng chờ ta một lời xin lỗi, một lời cảm ơn, một lời ghi nhận. Bởi, người bạn Cơ Thể của chúng ta:
- Có lịch sử tiến hóa riêng
- Có tâm tư, tình cảm, ý kiến riêng
- Cần được quan tâm, thấu hiểu, yêu thương như một đối tác.
- Là một món quà quý giá cần được khai mở, với những năng lực mà tạo hóa đã ban tặng cho mỗi con người như nhau, chỉ khác nhau là mỗi người khai mở đến đâu mà thôi…
Ta mải mê với thế giới bên ngoài, vật lộn với những điều bất như ý, với nghịch cảnh, với cái tôi của mình, ta trong sự vô minh đã phát khởi phản kháng, khổ đau, và bao năng lượng tiêu cực. Ta đâu biết rằng, hậu quả của sự phản kháng, những khổ đau, và bao năng lượng tiêu cực này, ta và người bạn Cơ Thể của ta là người gánh chịu đầu tiên và nhiều nhất.
Tạo hóa ban cho chúng ta có cả Thân và Tâm – một bộ đôi không thể tách rời. Khi ta may mắn có Cơ Thể này để học tập và trải nghiệm cuộc sống, ta cần phải biết ơn, và có trách nhiệm chăm sóc, trân quý, yêu thương Cơ Thể này, thì mới được hạnh phúc và bình an. Khi ta không biết trân quý, yêu thương tấm Thân này, khi ta đã đi quá xa ở thế giới bên ngoài mà quên mất thế giới bên trong, khi Thân và Tâm ngày càng cách xa nhau, Cơ Thể này buồn biết bao, gánh chịu biết bao. Và thế là, Thân – Tâm này bất hòa.
Khi Thân – Tâm ta bất hòa, năng lượng bên trong ta bị tắt nghẽn. Khi ta phản kháng, khổ đau, phát khởi và chất chứa năng lượng tiêu cực, năng lượng bên trong ta bị tắt nghẽn. Mà bệnh tật chính là sự tắt nghẽn năng lượng.
Và rồi, bệnh tật đến, như một điều hiển nhiên.
Ta bận khổ đau và tuyệt vọng với bệnh tật, mà đâu biết rằng, chính ta là người đã làm bệnh tật phát khởi và dẫn lối cho bệnh tật đến với ta.
Ta bận oán trách bệnh tật, than thân trách phận mà quên rằng, bệnh tật đến để nhắc nhở ta về điều gì, dạy cho ta một bài học nào đó. Bệnh tật đến để cho ta biết bên trong ta có năng lượng tắt nghẽn, có “vấn đề”, Thân – Tâm ta có bất hòa đã đến lúc cần phải giải quyết. Bệnh tật đến để nhắc ta quay về chăm sóc tấm Thân này, rằng Cơ Thể này quý giá biết bao, rằng ta cần trở về…
Ta bận hoảng loạn đến nổi không nhận ra rằng, bệnh tật đến, có nghĩa là nội lực của ta đủ sức chữa lành cho căn bệnh đó, để rồi sau khi chữa lành, ta là một phiên bản tiến hóa hơn, hoặc bệnh tật đến để ta có một bước chuyển đổi, một hành trình mới trong hành trình tiến hóa của ta.
Ta nỗ lực tìm cách để ngắt mọi triệu chứng của bệnh tật trên cơ thể vật lý, ví dụ, ta có một khối u thì ta cắt bỏ nó đi. Ta đâu biết rằng, biểu hiện của bệnh tật trên cơ thể vật lý chỉ là mặt hữu hình, còn về mặt vô hình, khi một cơ thể bị bệnh, là trong cơ thể ấy có sự tắt nghẽn năng lượng, cả cơ thể đều ở chế độ bệnh, dù là biểu hiện của bệnh tật chỉ ở một bộ phận nào đó. Ta để ý rằng, khi một người dùng thuốc để chữa các triệu chứng của bệnh này, thì một thời gian sau, người ấy lại phát sinh bệnh khác. Ví dụ, một người điều trị khỏi triệu chứng của đau khớp, một thời gian sau, lại xuất hiện triệu chứng cao huyết áp. Điều này có nghĩa là, nếu ta chỉ ngắt triệu chứng của bệnh tật mà không đi tìm hiểu gốc rễ sâu xa của bệnh tật, dù triệu chứng hữu hình không còn nữa, thì về mặt năng lượng và vô hình, bệnh tật vẫn còn đó. Vậy, điều ta cần làm là kết nối với Cơ Thể này để đi tìm nguyên nhân gốc rể của bệnh tật, để chữa lành cho bệnh tật, để bệnh tật trở về không (cần ghi nhớ rằng, sự tắt nghẽn về năng lượng dẫn đến bệnh tật có thể được lưu trữ từ nhiều lần sống, và ta chỉ thực sự chữa lành khi ta ngộ, đón nhận và biết ơn).
Nói đến đây, ta có thể nhận ra và công nhận bệnh tật là món quà được rồi.
Món quà bệnh tật có thông điệp “đã đến lúc”: đã đến lúc những bất hòa trong tổ hợp Thân – Tâm cần được giải quyết, đã đến lúc những năng lượng tắt nghẽn bên trong ta cần được khai thông, đã đến lúc ta đủ nội lực để chữa lành, đã đến lúc một bước chuyển đổi hay một hành trình mới cần được diễn ra…
Món quà bệnh tật mang hồi chuông cho sự nhận biết và thức tỉnh, giúp ta nhận ra ta đã đi quá xa mà quên trở về, giúp ta trở về với tấm Thân này, giúp ta quay về tìm hiểu ta đã sai ở đâu mà sửa đổi, để vỡ ra những sự ngộ, để khai mở những trí tuệ, để trở về với những giá trị cốt lõi thuần khiết mà ta đã được ban tặng: tình yêu và trí tuệ thực sự, để ta trở về, và trở về hơn…
Mà đã là quà, thì ta hãy đón nhận, tận dụng, cảm ơn, và biết ơn, bạn nhé!
---
Thiền Như Chính Là Thiền, Việt Nam
Bài viết cảm nhận từ Chuỗi Chia Sẻ Bí Mật Về Cơ Thể
Bí mật # 13: SỰ GHI NHẬN CHO MỘT CƠ THỂ mang bệnh tật hoặc hết thời hạn sử dụng
Người viết: Phấn Linh
CÔNG TY CP THIỀN VŨ TRỤ BÊN TRONG BẠN
Địa chỉ: 27 Nguyễn Hữu Thọ, P.Tân Hưng, Quận 7, Tp.Hồ Chí Minh
Điện thoại: 0918.080.141 (Hoa Khai), 0907.917.086 (Chân Từ)
Mã số thuế: 0317068938
Email: [email protected] - Website: www.thiennhuchinhlathien.com